GS Trần Văn Thọ: Quá nhiều nhận thức sai lầm về bằng tiến sĩ
Theo vnexpress.net
Học tiến sĩ không phải để đào tạo nhà
quản lý hoặc lãnh đạo; luận án tiến sĩ không nhằm nghiên cứu vấn đề thực
tiễn áp dụng ngay cho việc phát triển kinh tế - xã hội.
Bài này GS Trần Văn Thọ viết để đóng góp vào Đề án cải cách giáo
dục Việt Nam do một số trí thức trong và ngoài nước thực hiện vào năm
2008. Nội dung của Đề án được đăng trên Thời đại mới số 13, tháng
3/2008.
GS Trần Văn Thọ.
|
Một số nhận thức sai lầm về bằng tiến sĩ
Bằng tiến sĩ không phải nhằm đào tạo nhà quản lý hoặc lãnh đạo để
cho phép nhà nước cấp kinh phí đi học tại chức lấy bằng tiến sĩ. Bằng
tiến sĩ là bước cơ bản nhằm đào tạo đội ngũ khoa học có trình độ cao để
phục vụ giáo dục đại học và nghiên cứu khoa học.
Nghiên cứu sinh không cần phải có ý kiến mới để được nhận vào
chương trình tiến sĩ, nhưng nghiên cứu sinh phải có đủ trình độ để từ
quá trình học, nắm được phát triển lý thuyết cơ bản và kiểm chứng lý
thuyết bằng thực tiễn trong ngành trên thế giới, từ đó biết được vấn đề
gì đã được nghiên cứu và cái gì chưa được giải đáp và từ đó có đóng góp
mới về mặt học thuật.
Luận án tiến sĩ không nhằm nghiên cứu một vấn đề thực tiễn áp dụng ngay
cho việc phát triển xã hội, kinh tế như làm sao thu hút đầu tư nước
ngoài, hoặc làm sao một địa phương có thể trồng lúa ba vụ. Luận án tiến
sĩ phải có tính học thuật (academic), triển khai bằng ngôn ngữ khoa học,
bằng những khung lý luận cơ bản trong ngành và gói ghém có phê phán tất
cả lý luận, kết quả mà các công trình nghiên cứu trước đã đạt được liên
quan đến đề tài của mình. Quan trọng nhất luận án phải có tính độc sáng
(originality), đặt ra được những vấn đề mới, đưa ra được những giả
thuyết hay lý luận mới và kiểm chứng bằng những tư liệu mới.
Từ những nhận định trên bài viết đề cập yêu cầu thẩm định lại trình độ
của giáo sư hướng dẫn, và các trường, viện đào tạo hiện nay, chấm dứt
ngay những cơ sở không có tư cách cấp bằng.
Một trong những căn bệnh trầm trọng mà chế độ giáo dục đào tạo của Việt
Nam trong mấy mươi năm qua gây ra cho xã hội ta là làm lạm phát văn
bằng tiến sĩ, là đưa chuẩn mực của học vị cao nhất trong khoa học này
xuống mức thấp ngoài sự tưởng tượng của người làm khoa học nghiêm túc.
Nhiều người, kể cả người viết bài nầy, đã cảnh báo, phê phán vấn đề này
từ rất sớm và đã có nhiều đề nghị cải cách rất cụ thể và khả thi. Thế
nhưng vấn đề này không được cấp lãnh đạo cao nhất quan tâm, còn các cơ
quan quản lý trực tiếp, chủ yếu là Bộ Giáo dục và Đào tạo, thì hầu như
bất lực.
Gần đây nhà nước có vẻ đã thấy không thể không hành động trước tình
trạng đã quá trầm trọng. Cụ thể là vào tháng 1/2008 Bộ Giáo dục đã công
bố bản Dự thảo quy chế đào tạo tiến sĩ (dưới đây gọi tắt là Dự thảo).
Đây là lần đầu tiên vấn đề đào tạo tiến sĩ được đặt ra tương đối nghiêm
túc. Tuy nhiên, nội dung Dự thảo có nhiều điểm không khả thi, và nhiều
điểm cho thấy người đặt chính sách chưa hiểu đúng ý nghĩa của việc đào
tạo bậc tiến sĩ và yêu cầu của luận án tiến sĩ.
Mặt khác, Dự thảo chủ yếu nói đến việc xây dựng quy chế cho những cơ sở
đào tạo mới và không đề cập đến việc xử lý những văn bằng tiến sĩ sản
sinh trong quá trình vàng thau lẫn lộn vừa qua, cũng như không nói rõ
vấn đề cải tổ, thanh lọc những cơ sở đào tạo ra đời trong bối cảnh bê
bối hàng chục năm qua. Vì đã có nhiều dịp phát biểu ý kiến về vấn đề đào
tạo và cấp bằng tiến sĩ, dưới đây tôi chỉ nêu lại một số vấn đề xét
thấy cần đặt lại hoặc viết thêm trong giai đoạn hiện nay:
Mục tiêu đào tạo tiến sĩ là gì?
Thế nào là một luận án tiến sĩ?
Tiêu chuẩn của giáo sư hướng dẫn và cơ sở đào tạo tiến sĩ.
Việc đánh giá và cấp bằng tiến sĩ nên làm như thế nào?
Mục tiêu đào tạo tiến sĩ là gì?
Trong kế hoạch đào tạo 20.000 tiến sĩ (đến năm 2020), suy nghĩ của
người làm kế hoạch khá đơn giản và không thực tế. Ngoài tính bất khả
thi, ta thấy nhà nước có suy nghĩ rất đơn giản, để phục vụ nhu cầu công
nghiệp hoá, hiện đại hoá cần phải có một đội ngũ những nhà khoa học, cụ
thể là đội ngũ của những người có học vị tiến sĩ. Không biết từ bao giờ
đã có một quan niệm sai lầm rằng bất cứ người làm trong ngành nào, kể cả
quan chức và những nhà lãnh đạo doanh nghiệp, người có học vị càng cao
càng “lãnh đạo” giỏi.
Do quan niệm sai lầm này, nhà nước đã cấp kinh phí cho quan chức đi học
(làm nghiên cứu sinh) tại chức để lấy bằng tiến sĩ, và xem văn bằng này
là một trong những tiêu chuẩn để đề bạt lên chức vụ cao hơn. Do vậy
quan chức tranh nhau đi học để lấy bằng và nạn học giả lấy bằng thật trở
thành phổ biến. Quan điểm và chính sách này đã làm lãng phí nguồn lực
xã hội và gây ra nạn lạm phát văn bằng tiến sĩ. Quan niệm sai lầm và
chính sách chạy theo số lượng trong khi các tiền đề xây dựng cơ sở đào
tạo chưa được xác lập đã hạ thấp (một cách kinh khủng) chuẩn mực văn
bằng tiến sĩ là hệ quả đương nhiên.
Do đó hơn bao giờ hết cần xác định mục tiêu đào tạo tiến sĩ. Đó là tạo
ra một đội ngũ khoa học có trình độ cao để phục vụ giáo dục đại học và
nghiên cứu khoa học. Nghiên cứu khoa học có thể được thực hiện ở đại học
hoặc các viện nghiên cứu của cơ quan nhà nước hoặc của doanh nghiệp
(nhất là nghiên cứu ứng dụng), nhưng người thuần tuý quản lý doanh
nhgiệp hoặc quản lý hành chánh không cần văn bằng tiến sĩ. Dĩ nhiên có
trường hợp một số quan chức hoặc lãnh đạo doanh nghiệp có bằng tiến sĩ.
Đó là trường hợp những người nguyên đã có dự định theo con đường nghiên
cứu hoặc giảng dạy ở đại học nhưng sau đó tìm thấy khả năng của mình ở
lãnh vực quản lý doanh nghiệp hoặc nhà nước. Cũng có trường hợp họ không
thành công trong dự định ban đầu. Ở Nhật hay ở Mỹ người có bằng tiến sĩ
khó tìm việc ở cơ qụan hành chánh nhà nước hoặc doanh nghiiệp hơn là
người chỉ có bằng đại học (dĩ nhiên trừ trường hợp xin vào các viện
nghiên cứu của doanh nghiệp hoặc của nhà nước).
Thế nào là một luận án tiến sĩ?
Mới đây Bộ trưởng Giáo dục tuyên bố một câu được báo chí nhắc đi nhắc
lại nhiều lần: “Nếu không tìm được vấn đề gì mới thì đừng đi học tiến
sĩ”. Tôi ghi nhận chủ ý tích cực của câu tuyên bố này. Bối cảnh của
tuyên bố này là tình trạng có nhiều luận án tiến sĩ chỉ là sự sao chép
hoặc tổng kết các nghiên cứu của người khác và cần phải chấm dứt tình
trạng này. Nhưng câu tuyên bố này khó hiểu đối với người làm khoa học,
nhất là đối với người phụ trách đào tạo tiến sĩ nghiêm túc.
Ta có thể đặt lại vài câu hỏi sau: Thứ nhất, một người định thi vào bậc
tiến sĩ (thi làm nghiên cứu sinh) có cần phải có sẵn một đề tài mới?
Hay là đề tài mới chỉ được phát hiện trong quá trình học tập vất vả,
phải biết vấn đề gì đã được nghiên cứu và cái gì chưa được giải đáp? Thứ
hai, thế nào là “mới”? Có thể là mới trong một thực tiễn nào đó nhưng
chẳng có ý nghĩa gì đối với khoa học. Chẳng hạn, làm sao để huy động vốn
trong dân ở tỉnh A hay tại một thành phố B có thể là mới vì chưa ai
nghiên cứu vấn đề cụ thể này nhưng đề tài tự nó chưa nêu ra được điểm gì
mới về học thuật. Cần nói thêm là các đề tài luận án tiến sĩ kinh tế
trong hơn 10 năm qua ở Việt Nam phần lớn có tính cách thưc tiễn và thiếu
tính học thuật như vậy. Tôi đã víết khá chi tiết về điểm này trên Tia sáng (9/2003).
Vậy trình độ của người được cấp bằng và chuẩn mực khách quan của luận
án tiến sĩ là gì? Tiến sĩ là học vị cao nhất trong khoa học. Người được
cấp bằng tiến sĩ do đó phải am hiểu các lý luận cơ bản, các khung phân
tích trong ngành mình và nắm vững các khái niệm, các khung phân tích,
các lý luận và những tiến triển nghiên cứu mới trong ngành chuyên môn
hẹp của mình. Những kiến thức cơ bản này được trang bị từ các cấp bậc
đại học và thạc sĩ, nhưng ở bậc tiến sĩ phải được tiếp tục ở trình độ
cao hơn và nhất là phải có cơ chế kiểm tra nghiêm túc để bảo đảm cho ứng
cử viên học vị này hội đủ các điều kiện đó.
Trình độ của ứng cử viên tiến sĩ được thử thách và được nhân lên trong
quá trình nghiên cứu để hoàn thành luận án tiến sĩ. Ngoài tính khoa học,
logic tất nhiên phải có, một luận án tiến sĩ phải có hai tính chất quan
trọng. Thứ nhất là tính học thuật (academic) trong đó vấn đề phải được
triển khai bằng ngôn ngữ khoa học, bằng những khung lý luận cơ bản trong
ngành và gói ghém có phê phán tất cả các lý luận, các kết quả mà các
công trình nghiên cứu trước đã đạt được liên quan đến đề tài của mình.
Thứ hai là tính độc sáng (originality), luận án phải đặt ra được những
vấn đề mới, đưa ra được những giả thuyết hay lý luận mới và kiểm chứng
bằng những tư liệu mới. Cái “mới” trong khoa học là như vậy.
Cần nói thêm rằng đòi hỏi chính của luận án tiến sĩ là sự đóng góp về
mặt lý luận và luận án là bằng chứng cho thấy ứng cử viên tiến sĩ có
trình độ nghiên cứu độc lập, chứ không đòi hỏi phải giải quyết một vấn
đề thực tế (dĩ nhiên nếu kết quả nghiên cứu góp phần giải quyết một vấn
đề thực tiễn thì càng tốt nhưng đó là thứ yếu). Sau khi lấy bằng tiến
sĩ, tùy theo nhu cầu công tác lúc đó mới cần nghiên cứu nhằm giải quyết
các vấn đề thực tiễn.
Tại Việt Nam, chí ít là trong lãnh vực kinh tế, hình như đa số hiểu sai
về ý nghĩa của luận án tiến sĩ. Các đề tài của một luận án tiến sĩ kinh
tế học ở Việt Nam thường là "Những giải pháp để…” (chẳng hạn, những
giải pháp để thu hút đầu tư nước ngoài phục vụ chiến lược công nghiệp
hoá). Những vấn đề này dĩ nhiên có thể được chọn là đối tượng nghiên cứu
nhưng đó chỉ là trường hợp được chọn để kiểm chứng một vần đề có tính
cách lý luận chứ không phải nhằm để giải quyết một vấn đề thực tế.
Ở Việt Nam, được biết nhiều đề tài cấp nhà nước, cấp bộ tốn hàng tỷ
đồng và huy động hàng chục nhà nghiên cứu nhưng ít có công trình trực
tiếp giải quyết vấn đề thực tiễn mà tại sao lại kỳ vọng ở công trình của
một nghiên cứu sinh? Các đề tài này chẳng nêu ra được những câu hỏi có
tính lý luận nên chẳng có giá trị về mặt học thuật, và về mặt thực tế
cũng chẳng thấy cơ quan nào của nhà nước đã tham khảo các luận án ấy.
Thật ra một người tốt nghiệp đại học thuộc loại giỏi chỉ cần vài tháng
là có thể hoàn thành một bản báo cáo về những đề tài như vậy. Trong thời
gian qua ở nước ta các bản báo cáo như vậy vẫn được gọi là luận án tiến
sĩ. Chất lượng tiến sĩ ở Việt Nam quá thấp là vì vậy.
Cũng do quan niệm sai lầm ở Việt Nam về việc “ép” nghiên cứu sinh phải
chọn một đề tài về mới về thực tiễn (dù không có giá trị về học thuật)
mà trong quá khứ một số đề tài liên quan đến an ninh, quốc phòng, được
phép bảo vệ không công khai. Bản Dự thảo nói trên cũng có quy định về
những trường hợp không công khai việc bảo vệ luận án tiến sĩ.
Theo tôi, mọi luận án tiến sĩ đều phải được công khai. Nếu vì an ninh
hoặc quốc phòng thì không cho nghiên cứu sinh chọn những đề tài như vậy.
Như đã nói ở trên, mục tiêu đào tạo tiến sĩ là xây dựng những con người
khoa học có trình độ nghiên cứu độc lập và đảm trách việc giáo dục đại
học chứ không phải là nhằm nghiên cứu một vấn đề thực tiễn áp dụng ngay
cho việc phát triển xã hội, kinh tế. Những đề tài thực tiễn và cấp thiết
như vậy thì nên giao cho người đã có khả năng nghiên cứu độc lập, kể cả
người đã lấy bằng tiến sĩ.
Ông Trần Văn Thọ sinh năm 1949 tại Quảng Nam, năm 1967 sang Nhật
Bản du học. Ông lấy được bằng tiến sĩ kinh tế tại Đại học Hitotsubashi,
Tokyo. Ở lại Nhật, ông vào làm việc tại Trung tâm nghiên cứu kinh tế
Nhật Bản, sau đó làm phó giáo sư, rồi giáo sư Đại học Obirin, Tokyo. Từ
năm 2000 đến nay, ông làm giáo sư kinh tế Đại học Waseda, Tokyo.
Năm 1990, báo chí Nhật đưa tin lần đầu tiên có ba người nước ngoài
được mời làm thành viên chuyên môn trong Hội đồng tư vấn kinh tế của thủ
tướng Nhật, ông Thọ là một trong ba người đó. Ông ở cương vị này trong
gần 10 năm, qua nhiều đời thủ tướng Nhật.
|
GS Trần Văn Thọ
Đại học Waseda, Tokyo, Nhật Bản
Đại học Waseda, Tokyo, Nhật Bản